Cho Thuê Cây - Nhà Mới Xanh. Thuê cây xanh là một giải pháp an toàn và thuận tiện cho văn phòng, quán cafe, nhà hàng, trường học, bệnh viện, ngân hàng. Các nghiên cứu về lâm nghiệp đô thị trong những năm gần đây cho thấy rằng cây xanh đô thị có giá trị rất lớn về sức
Từ điển ABC với chăm sóc khách hàng Nếu bạn muốn đội ngũ nhân viên của mình ghi nhớ những nhân tố thiết yếu của công việc chăm sóc khách hàng, không có cách nào tốt hơn việc đào tạo họ bằng Từ về dịch vụ chăm sóc khách hàng. A đại diện cho công việc chăm sóc từ Sự quan tâm (Attention) tới từng Chi
Với 20 năm kinh nghiệm dẫn đầu trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe Người cao tuổi, Dưỡng lão Thiên Đức có một đội ngũ điều dưỡng viên đều tốt nghiệp các trường Cao đẳng, Đại học Y tế chuyên nghiệp. Tất cả các nhân viên đều được đào tạo chuyên sâu về việc
Để tránh tình trạng quá tải và thuận tiện hơn cho người sử dụng, Grab cũng đã triển khai các số tổng đài Grab Hà Nội, Đà Nẵng, Hồ Chí Minh, khách hàng sẽ liên hệ trực tiếp với nhân viên chăm sóc khách hàng. Bạn sẽ di chuyển nhanh chóng, an toàn hơn và không cần phải
Nhân viên giám sát ATTT (SOC Tier 1) Công ty An ninh mạng Viettel · Hà Nội. Ngày hết hạn: 31/07/2021. Công ty An ninh mạng Viettel là đơn vị trực thuộc Tập đoàn Công nghiệp - Viễn thông Quân đội, thực hiện nghiên cứu chuyên sâu và phát triển giải pháp An toàn thông tin, đồng
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Tác giả Tiểu Hài Ái Cật Đường Thể loại Hiện đại , sủng , xuyên sách , độc chiếm , cố chấp , thâm tình , thiên chi kiều tử , cung đình hầu tước , sạch , ấm áp , duyên trời tác hợp , nguyên sang , HE . 🍑🍑🍑🍑🍑🍑🍀 Văn án Vạn vật đều có khe hở, và em là nơi ánh sáng chiếu Lam xuyên thành nữ phụ ác độc chịu đủ ức hiếp sau đó được nữ chính giúp nhưng vì thích nam chính mà đố kỵ với nữ chính, lấy oán trả ơn, kết cục cuối cùng thê khi xuyên sách, Kiều Lam cúi đầu nhìn cơ thể gầy gò hệt như que củi cùng với bộ quần áo rách nát...Nghĩ đến cuộc sống ăn xong bữa trước không có bữa sau [1], cô nhanh chóng chọn ra mục tiêu giữa một đám nhân vật trong Mặc – một bia đỡ đạn hai chân tàn phế, nửa người dưới bị liệt, hai năm nữa sẽ đi đời nhà ma nhưng lại ngồi trên khối tài sản trăm gần anh, dụ dỗ anh, trở thành người phụ nữ đủ để anh phó thác, sau đó ngồi chờ Đàm Mặc nhắm mắt xuôi tay rồi kế thừa gia Mặc là nam phụ được yêu thích nhất trong một quyển tiểu thuyết bán chạy, người hâm mộ không hài lòng với kết cục thê lương của Đàm Mặc nên đã viết một quyển tiểu thuyết đồng nhân [2] lấy Đàm Mặc làm nam truyện, từ nhỏ Đàm Mặc đã tàn tật hai chân, chịu đủ ức hiếp, sau này anh niết bàn [3] trọng sinh, đứng lên một lần nữa, trở thành siêu giàu giới kinh doanh oai phong một năm trước, Đàm Mặc vẫn là cậu thiếu niên âm u vì thân thể của mình mà mặc cảm, bạn bè ở sau lưng chê cười anh là tên tàn tật không đứng dậy ngón tay đang chụp lấy xe lăn của Đàm Mặc vì dùng quá nhiều lực mà hiện lên màu xanh nữ gầy gò bất ngờ lao vào đám đông, hung hăng đánh một quyền vào người đang cười đùa.*Sắc mặt Đàm Mặc trắng bệch, "Đừng nhìn, rất khó coi."Cô gái nhẹ nhàng chạm tay lên phần cơ bắp suy kiệt trên chân anh, "Không khó coi chút nào cả.""Em sẽ luôn ở bên anh đúng không?""Em sẽ."Đàm Mặc hung hăng giữ lấy eo cô gái, "Vậy thì vĩnh viễn không được rời xa anh."Kiều Lam gật đầu không chút do dự, dù sao Đàm Mặc cùng lắm cũng chỉ có hai năm sau, Kiều Lam lơ mơ bị Đàm Mặc đứng dậy một cách khó khăn kia đè lên tường mà hôn, lúc này Kiều Lam mới phát như có chỗ nào đó không đúng, mình, hình như xuyên sai sách rồi.[1] Cuộc sống ăn xong bữa trước không có bữa sau Có thể hiểu là cuộc sống nghèo khổ, bữa đói bữa no.[2] Tiểu thuyết đồng nhân Truyện đồng nhân là thể loại truyện lấy bối cảnh từ truyện tranh, truyện tiểu thuyết, phim ảnh hoặc phim hoạt hình anime. Nhân vật chính trong truyện đồng nhân sẽ hóa thân thành một nhân vật nào đó trong thế giới phim, anime... Có thể hiểu đơn giản truyện đồng nhân là truyện do fan viết dựa vào một tác phẩm sẵn có nào đó.[3] Niết bàn Là một khái niệm trong Phật giáo và Ấn độ giáo. Trong Ấn độ giáo, niết bàn là sự trở về của linh hồn cá nhân Atman vào với linh hồn vũ trụ Brahman, của tiểu ngã vào với đại văn án là một cú lừa siêu to khổng lồ, vậy nên editor xin được dẫn một vài trích đoạn để mọi người hiểu hơn về câu chuyện nhé***"Đàm Mặc, buông ra." Kiều Lam gỡ tay anh ra "Chân của cậu cần được chườm nóng.""Không." Đàm Mặc không nghe nổi, cũng không muốn Mặc không muốn để Kiều Lam nhìn thấy một vết sẹo xấu xí như thế cùng đôi chân không bình thường của Mặc muốn đẩy tay Kiều Lam ra. Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, tuyệt vọng khẩn cầu "Đừng nhìn." Giọng nói từ trước đến nay lúc nào cũng vững vàng của thiếu niên run lên vì xấu hổ và đau đớn "Đừng nhìn... Rất xấu xí..."***"Đàm Mặc, cậu thích Kiều Lam phải không?"Trái tim bỗng như thể bị ai đó bóp chặt, Đàm Mặc không thể thốt lên lời Mặc thích Kiều Lam, cô ta dám chắc như thế."Nhưng Đàm Mặc à, sao cậu dám chứ?" Cô ta nhìn anh chằm chằm "Mình biết, thích Kiều Lam là một chuyện không thể nào bình thường hơn. Cậu ấy xinh đẹp, tốt bụng, thành tích học tập lại còn rất tốt. Mình không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào của cậu ấy cả, vậy nên thích cậu ấy là một việc rất bình thường, rất nhiều người thích cậu ấy, thật sự chẳng có việc gì cả. Thế nhưng Đàm Mặc à, sao cậu lại dám thích cậu ấy chứ?"***Máu lạnh, vô tình, tên điên, những từ như vậy anh đã nghe quen Mặc rũ mắt. Không sao, anh đã nghe quen rồi."Thế mà bọn họ còn bảo mày đáng thương. Mày đáng thương? Đáng thương cái gì? Cho dù đáng thương thì chắc chắn cũng có chỗ đáng ghét. Loại người như mày, lạnh lùng, ích kỷ, lập dị, không ai chịu được mày, không ai yêu mày, mày cứ như thế sống cả đời cô độc đáng thương đi!"***"Bọn họ nói anh không có trái tim, anh không biết yêu người khác." Đàm Mặc nói. Anh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lam "Nhưng anh thật sự rất yêu em."Hốc mắt Kiều Lam cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt."Em đừng đi, đừng rời bỏ anh." Thiếu niên nhìn cô, nói. "Anh sẽ rất yêu rất yêu em, không ai có thể yêu em hơn anh cả."🍀 Truyện rất ô kê la các nàng nên đọc thử nhé
Tên Truyện Nhật kí chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu Tác giả Tiểu Hài Ái Cật Đường Độ dài 127 chương Tình trạng Hoàn thành Review truyện Thượng đế tạo ra vạn vật, ông cho ta thứ này thì sẽ lấy đi mất thứ khác của ta. Do đó con người vốn chẳng thể hoàn mĩ. "Nhật kí chăm sóc vai phản diện ốm yếu" của tác giả Tiểu Hài Ái Cật Đường đã viết lên một câu chuyện tình giữa hai con người khiếm khuyết đến với nhau. Có lẽ những khiếm khuyết ấy lại là bàn nâng để đưa họ đến được đỉnh vinh quang. Nữ chính Kiều Lam – một cô gái vô tình xuyên qua trở thành nữ phụ trong câu chuyện tình đẹp đẽ của nam nữ chính. Một cô nàng chịu đủ loại ức hiếp sau đó được nữ chính nhưng lại tranh giành nam chính, phản bội nữ chính, lấy oán trả ơn và rơi vào kết cục vô cùng thê thảm. Vì tính cách a dua, nhu nhược cô nàng này thường đem hết tiền mua quà vặt để "chìu chuộng" các bạn chơi cùng để mặc cho thân thể mình gầy gò xanh xao. Cũng không thể trách được, nàng vốn sống trong một cái gia đình trọng nam khinh nữ, mọi điều tốt đẹp đều dâng đến trước mặt Kiều Nguyên- em trai nàng. Nam chính Đàm Mặc là thiếu niên âm u với đôi chân tàn phế vì tai nạn, vốn dĩ nên là đại thiếu gia phong quang tứ phía nắm trong tay tài sản trăm triệu nhà họ Đàm lại là vai ác trong cuốn tiểu thuyết này. Sinh ra đã là người đứng ở vạch đích, nhưng vì một vụ tai nạn xe cộ, anh ngã xuống hố sâu không đáy. Hội chứng Asperger khiến anh thờ ơ với tất cả mọi thứ, cả những lời đùa cợt, trêu ghẹo vô tình hay cố ý. Xuyên đến thế giới này, không chỉ gầy gò xấu xí Kiều Lam còn học kém và bị chúng bạn xa lánh. Do đó nữ chính của chúng ta bắt đầu thay đổi bản thân, cô cũng chú ý đến Đàm Mặc- vai phụ được yêu thích nhất của quyển tiểu thuyết. Cô xác định rõ ràng mục tiêu của mình chăm chỉ học tập tránh xa nhân vật chính, quan tâm giúp Đàm Mặc mở lòng. Và cô đã là được, trở thành một học bá, một "tiểu tiên nữ" xinh xắn trong mắt mọi người. Đàm Mặc vốn là một học thần, IQ cực cao, nhưng đôi chân tàn tật cùng chứng bệnh Asperger đã khiến anh trở nên âm u, lãnh đạm. Vì Kiều Lam anh lần nữa bước ra ánh sáng đứng trên đỉnh vinh quang, khiến mọi người trầm trồ cùng ngưỡng mộ. Khi anh nhận ra tình cảm cũng như sự chiếm hữu của mình đối với Kiều Lam, anh đã biết bao nhiêu đó là không đủ để anh đứng cạnh cô ấy. Một này anh còn ngồi trên chiếc xe lăn thì ngày đó thế giới này sẽ nghĩ rằng anh không xứng. Thế nên anh phải đứng dậy. Có lẽ Kiều Lam chính là ánh sáng chiếu rọi vào cuộc đời đầy tối tăm mù mịt của Đàm Mặc. Kiều Lam là niềm hy vọng, là động lực giúp anh có thể tiến vào phòng phẫu thuật lần nữa đứng lên. Chuyện tình Kiều Lam- Đàm Mặc êm đềm nhẹ nhàng cũng có khi giận dỗi. Bởi vì chứng bệnh Asperger, anh gặp khó khăn trong việc giao tiếp hòa đồng với mọi người. Dù cho anh đã có đứng lên đi lại như người bình thường, dù cho anh là học thần được mọi người ngưỡng mộ, thủ khoa toàn quốc, nắm tay Kiều Lam bước vào giảng đường đại học, anh vẫn sợ hãi vẫn không có cảm giác an toàn. Theo mình thì không phải là Đàm Mặc yêu Kiều Lam không đủ à bởi vì quá yêu, quá đậm sâu nên mới sợ hãi việc mất đi như vậy. Vì không để Kiều Lam lo lắng anh đã học cách nguỵ trang để cô cho rằng mình đã có thể hòa mình vào thế giới, anh kiềm nén dục vọng chiếm hữu đang cuộn trào từng cơn. Sự xuất hiện của Quý Túc đã khiến Kiều Lam nhận ra lớp nguỵ trang ấy. Thế là hai vợ chồng nắm tay nhau "tiêu diệt" kẻ muốn phá huỷ tình cảm của hai người. Tình yêu là sự quan tâm bao dung vô hạn, đôi khi nó có thể bao che tất cả những khiếm khuyết của nhau. Là con người chẳng sợ khiếm khuyết nơi cơ thể, chỉ sợ khiếm khuyết ở tâm hồn. Tình cảm luôn là liều thuốc chữa lành có giá trị vô hạn. Một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng đặc sắc, tình tiết mới mẻ, văn phong cuốn hút khiền người đọc như hòa cùng câu chuyện. Tính cách nữ chính không quá nhu nhược có chính kiến. Nam chính từ một người phát ra ánh hào quang trở nên âm u sau lại quay về vị trí vốn có của mình. Đây là quyển tiểu thuyết mình rất thích. Mong mọi người hãy đọc thử nha.. ** Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ ASD. Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao. 1v1 3s he ngọt tâm lý thâm tình thanh xuân vườn trường xuyên thư điên cuồng độc chiếm
Chương 5 Sao Kiều Lam có thể viết đúng hết được!Kiều Lam học tiếng Anh không giỏi, gần như mỗi lần thầy giao bài tập về nhà cô đều đi chép đáp án. Với những bài về nhà không cần phải ghi ra giấy như học thuộc từ vựng này, cô càng chẳng quan nay thậm chí Kiều Lam còn hỏi cô ta phải học từ vựng của Unit mấy cơ mà. Rõ ràng học đến phần nào rồi Kiều Lam còn không mà bây giờ, cô lại viết đúng toàn bộ!Chẳng những viết được tất cả từ vựng của Unit này mà cả mấy từ vựng của Unit trước, ngay đến cô ta cũng sai, Kiều Lam lại viết đúng chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn ra Kiều Lam thừa biết hôm nay sẽ khảo bài phần nào, cô đã sớm học thuộc từ vựng, thế mà còn giả bộ như chưa học bài mà hỏi cô ta nữa!Nhớ đến những suy nghĩ trong đầu khi cố tình làm lơ Kiều Lam lúc sáng, hiện tại, ngoài việc cảm thấy da mặt nóng rát, cô ta càng ghi hận việc Kiều Lam cố ý giả vờ giả vịt để lừa mình mất mặt Lưu rất hài lòng với sự thay đổi của Kiều Lam, liên tục khen cô một lúc lâu mới ngừng. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tần Dương đang trừng mắt nhìn Kiều Lam không rõ có ý gì, lửa giận của thầy Lưu lại bùng lên ngay lập tức.“Nhìn cái gì mà nhìn, cậu xem người ta đi, rồi xem lại bản thân mình! Có 23 từ vựng thôi mà cậu viết sai đến 14 từ! Heo còn thông minh hơn cậu đấy, còn có mặt mũi mà nhìn người khác hả, cút xuống dưới học lại từ vựng đi! Tất cả các cô cậu, trừ Kiều Lam ra, mỗi người chép lại từ vựng mình đã viết sai mỗi từ một trăm lần, viết xong thì đưa cho tôi kiểm tra!”Sắc mặt của bạn cùng bàn Kiều Lam lại càng tệ lý thuyết mà nói thì cô ta đã viết rất tốt rồi, nhưng bởi vì Kiều Lam mà cô ta cũng trở thành một trong những người bị phạt. Cô ta hậm hực trở về chỗ ngồi, vô cùng tức giận. Có lẽ nghĩ rằng Kiều Lam vẫn là một cô gái dễ bị bắt nạt như lúc trước, cô ta không thèm suy nghĩ đã chất vấn cô “Không phải là cậu chưa học bài sao?” Kiều Lam ung dung lật nói cái gì cơ, gió lớn quá, tôi không nghe nó! Kiều Lam thế mà lại giả vờ không nghe thấy, bơ cô ta sao?Bạn cùng bàn ngỡ ngàng, khuôn mặt tái xanh vì tức được thầy Lưu khen một câu thôi mà đã hếch mặt tự cao rồi? Được lắm, không để ý đến cô ta chứ gì, đám bạn của Tống Dao đã hạ quyết tâm cô lập Kiều Lam, bây giờ cô còn dám chọc giận cô ta nữa, vậy thì chống mắt lên mà xem, cuối cùng ai mới là người hối hận!Hết tiết tự học, bạn cùng bàn với Kiều Lam lập tức chạy đi tìm mấy đứa bạn hay chơi với mình. Cả đám túm tụm lại một chỗ, vừa nói vừa nhìn về phía Kiều Lam. Bạn học ngồi gần đó nghe thấy một vài nữ sinh đang nói Kiều Lam giả cùng bàn của Kiều Lam nói, rõ ràng Kiều Lam đã học thuộc từ vựng rồi mà còn cố ý hỏi cô ta, nói Kiều Lam đúng thật là mưu mô xảo quyệt. Một nam sinh có tính cách hướng nội ngồi gần đó nghe vậy, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì lý do gì mà lại bảo Kiều Lam mưu mô chỉ vì cô đã học thuộc từ vựng, càng không hiểu được tại sao mấy cô gái khác đều gật đầu đồng ý với điều đó.“Giả vờ cái gì, ai mà không biết cậu ta là loại người gì chứ.” Mấy cô gái càng nói càng hăng “Cũng chỉ có Tống Dao tốt bụng mới cảm thấy cậu ta đáng thương thôi.” “Đúng đó đúng đó, Tống Dao đối xử với cậu ta tốt như vậy, thế mà không biết ơn Tống Dao một chút nào, dám thích Trần Diệu Dương, sao cậu ta lại như vậy được chứ?”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Trần Diệu Dương có thèm để ý đến cậu ta đâu, thế mà cậu ta vẫn cứ thích cậu ấy. Nếu mình là Tống Dao, chắc mình thấy tởm chết rồi.” Nam sinh tính cách hướng nội ngồi gần đó im lặng, không biết nên nghĩ gì mới Diệu Dương vừa đẹp trai lại học giỏi nhất lớp, đa phần con gái trong lớp đều thích cậu ta. Mấy cô nàng này miệng thì mắng Kiều Lam, ấy thế mà mới mấy ngày trước thôi vẫn còn khen Trần Diệu Dương không ngớt, nói rất thích cậu đám đều thích Trần Diệu Dương, sao không thấy tởm dù trong lòng nghĩ thế nào đi chăng nữa, nói cho cùng cậu trai vẫn là một người hướng nội, không dám nói thành lời, chỉ mong sau này nếu có cơ hội thì sẽ đổi chỗ với bạn cùng bàn. Đối với mấy cô nàng thích nói xấu người khác thế này, cậu vẫn nên ít tiếp xúc là thời gian nghỉ giải lao, bạn cùng bàn của Kiều Lam đã lôi kéo được một đám con gái tham gia vào biệt đội báo thù, khiến Kiều Lam càng bị cô lập hơn nữa. Đối với chuyện này, Kiều Lam chẳng hề quan tâm. Cô đi vệ sinh, khi trở về đúng lúc gặp được Đàm Mặc đang từ từ đẩy xe lăn đi vào phòng đồng phục trên người Đàm Mặc lại sạch sẽ như cũ, trên tay quấn băng gạc mới. Anh vẫn yên lặng cúi đầu như thường ngày, không có sức Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi bước nhanh nhớ rõ hội chứng Asperger vẫn có chút khác biệt so với bệnh tự kỷ thông thường. Người mắc bệnh tự kỷ thường có xu hướng thu mình lại và tách biệt với thế giới, trong khi đó người mắc hội chứng Asperger lại thật sự mong được kết bạn, chẳng qua vì một vài hiểu lầm trong giao tiếp, cuối cùng lại biến khéo thành vụng [1].[1] Biến khéo thành vụng Tương đương với câu “Chữa lợn lành thành lợn què”, nghĩa là một việc vật đang yên lành, bình thường, làm sao đó lại khiến mọi thứ trở thành hỏng người qua lại khiến Đàm Mặc không khống chế được sự căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, tâm trạng bứt rứt không còn sống với mẹ ở Mỹ, mẹ Đàm Mặc đã từng đưa anh đến gặp một vị bác sĩ tâm lý. Sau khi tìm hiểu tình trạng của anh, bác sĩ đã nói với mẹ Đàm Mặc rằng “Khi con trai của bà đối mặt với nhiều người, trong lòng sẽ cảm thấy áp lực, người càng đông, áp lực ấy càng tăng lên.”Khi đó anh mới chừng mười tuổi, nhưng đã hoàn toàn hiểu được cách nói tăng dần. Anh nhanh chóng vận dụng các công thức toán học và hình vẽ trong đầu để tính toán ý của bác sĩ Khi hai người tương tác với nhau thì chỉ có một đường liên kết, ba người thì có ba đường liên kết, bốn người thì có sáu đường, năm người thì có mười đường liên kết...Lúc này, xung quanh có quá nhiều đường liên kết, căn bản không thể đếm hết được. Không ai có thể nhìn thấy được sự căng thẳng và lo lắng tột độ mà Đàm Mặc đang phải đối diện dưới khuôn mặt trầm lặng kia. Dưới tình huống như vậy, cho dù có người gọi tên mình, trong tiềm thức Đàm Mặc vẫn cảm thấy là mình đã nghe đến khi giọng nói kia lại vang lên một lần nữa, nhờ thính giác nhạy cảm hơn người bình thường, Đàm Mặc lập tức tìm được phương hướng nơi phát ra giọng nói ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đã nói lời xin lỗi và đẩy xe lăn giúp mình hôm qua. Cô đứng cách anh gần một mét rưỡi, mỉm cười nhìn anh.“Buổi sáng tốt lành.” Cô ngón tay mảnh khảnh của anh bấu chặt lấy chiếc xe lăn, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Kiều Lam, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào, như thể cơ mặt của anh đã chết lặng rồi có thể nhận ra được đây là một lời chào hỏi đơn giản. Khi còn nhỏ, Đàm Mặc không phân biệt được cảm xúc của người khác, không biết họ đang khóc hay đang cười. Nhưng bây giờ thì khác, hiện tại anh có thể xác định được một điều rằng, cô gái trước mặt đang cười với cũng chỉ như có rất nhiều kiểu, cười mỉm, cười khẩy, cười gượng, cười lớn, cười mỉa vân vân. Người bình thường càng lớn tuổi, càng có kinh nghiệm, họ có thể dễ dàng hiểu được hàm ý phía sau những nụ cười này. Nhưng Đàm Mặc thì đã từng tra nghĩa của từng từ trong từ điển, nhưng hội chứng Asperger lại khiến anh không tài nào phân biệt được rõ ràng. Đàm Mặc đã mất một thời gian dài mới nhận ra được đâu là mỉm cười đâu là cười lớn, cũng ghi nhớ lại vẻ mặt khi người khác cười lớn và mỉm cười lại trong còn nhỏ, khi chụp hình cho Đàm Mặc, mẹ của anh cũng sẽ mỉm cười với anh. Bà cũng giải thích cho anh biết rằng đó là một nụ cười nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, có thể hơi để lộ răng một chút. Còn cười lớn thì là cười thành tiếng, từng có người cười lớn đến chảy cả nước gái trước mặt đang mỉm cười với anh. Nhưng nghĩ đến hàm ý phía sau nụ cười này, Đàm Mặc lại cúi đầu một lần nữa, hệt như một cỗ máy nhận phải một câu lệnh sai. Sau một lúc phân biệt, anh lại trầm mặc như Mặc nhớ lại năm mình bảy tuổi, cậu nhóc hàng xóm dùng thái độ vô cùng thân thiện nói chuyện với anh. Cậu nhóc cũng mỉm cười hệt như vậy, nhưng ngay sau đó lại đẩy anh một cái thật mạnh, khiến anh ngã xuống nền xi măng. Khi máu chảy dọc xuống mặt, anh chỉ nghe được tiếng mẹ gọi mình từ phía xa, cùng tiếng cười hả hê không chút che giấu của cậu lại nhớ đến năm mười tuổi, đám bạn cùng lớp thường xuyên chế giễu anh là đồ ngốc bỗng tìm anh, nói rằng chúng rất xấu hổ vì những việc đã làm với anh trước đây, hỏi anh có bằng lòng nhận lời xin lỗi của chúng hay không. Đàm Mặc đồng ý, chúng cho anh một chai nước ngọt. Anh vặn nắp chai nước, từ bên trong bay ra một con ong vò vẽ đang nổi trò chọc ghẹo và bắt nạt như vậy chưa bao giờ chấm dứt, đám trẻ ấy lại cứ lấy đó làm niềm cả bọn chúng đều nói anh là đồ ngốc, vì hết lần này đến lần khác, anh cứ mãi mắc lừa. Nhưng anh không thể tránh được. Hội chứng Asperger khiến đôi mắt anh như bị giăng kín bởi một lớp sương mù khi đối mặt với người khác. Anh không phân rõ được ý tốt và ý xấu, cũng không phân biệt được người tốt và người xấu, càng không nhận ra được đâu là giúp đỡ đâu là trêu đùa, vì mọi sự trêu đùa đều bắt đầu từ “sự giúp đỡ thiện ý”.Về sau, bất kể là có ý tốt hay ý xấu, anh đều quy tất cả về chiều hướng xấu hơn. Đàm Mặc không còn tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ mẹ mình nữa. Như thế thì sẽ không bị mắc lừa, và anh cũng sẽ không tổn thương sau những lần trót tin tưởng sai người nên, Đàm Mặc vẫn cứ cúi đầu, yên lặng đi qua Kiều Lam, không cho cô bất kỳ phản ứng không có ai thích anh, cũng không có ai đối xử tốt với anh khi sinh ra anh đã là một tên điên, là đồ bỏ đã là đồ bỏ đi,Thì đã được định sẵn là không được bất kỳ ai chấp nhận. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...
Giang Mộc xuyên qua đến trong sách, trở thành nhân vật phản diện nhân vật, thu hoạch được kim thủ chỉ Quyển nhật ký.【 ngày năm tháng ba tinh, Đinh Nam Dung dáng người rất bạo tạc, nhưng xuyên xấu quá nha, xấu bạo xấu bạo xấu bạo. . . . 】Đinh Nam Dung "Họ Giang , đừng cho là ta sẽ không giết ngươi!"【 ngày năm tháng ba muộn, lập tức sẽ bị Tiết Mộng Hàm từ hôn, hoa này si thật là ngu chó nha, ta nên nói cái gì lời kịch đâu? 】Tiết Mộng Hàm "Ngươi mới hoa si! Ngươi mới ngốc chó! Xem thường ai đây!". . .Vốn cho rằng viết viết nhật ký, thu hoạch được ban thưởng, tiện đường đóng vai một chút nhân vật phản diện liếm guo, đi đến kịch quả không nghĩ tới, nữ chính nhóm vậy mà đều có nhật ký phó bản, cả đám đều không dựa theo sáo lộ ra bài, kịch bản cũng càng chạy càng sai lệch.【 ngày 10 tháng 4 trời trong xanh, Bạch Thê Tuyết là tự luyến cuồng, tự luyến cuồng tự luyến cuồng tự luyến cuồng. . . . . 】Sau đó, bởi vì chân trái vào cửa, mà bị trừng phạt.
Tác giả Tiểu Hài Ái Cật Đường Thể loại Thanh xuân vườn trường, Độc chiếm, Ngôn tình, Hiện đại, Hào môn thế gia, Nữ phụ văn, Song xử, Sủng, Thầm mến, Xuyên sách, Thâm tình, Nam/nữ có bệnh, Nam khiếm khuyết sau được chữa khỏi, Tâm lý, 1Vs1, HE. Độ dài 127 chương Tình trạng Hoàn edit Kiều Lam xuyên thành nữ phụ ác độc chịu đủ ức hiếp sau đó được nữ chính giúp đỡ, nhưng vì thích nam chính mà đố kỵ với nữ chính, lấy oán trả ơn, kết cục cuối cùng thê khi xuyên sách, Kiều Lam lột xác trở nên xinh đẹp, tài giỏi hơn. Đồng thời, bên cạnh cô còn có Đàm Mặc – nam phụ được yêu thích nhất trong cuốn tiểu thuyết bán nguyên tác, Kiều Lam là cô gái ốm yếu gầy gò, học lực bình thường, sống trong một gia đình cha không yêu, mẹ không thương, bọn họ đều mang nặng tư tưởng “trọng nam khinh nữ”. Nhà họ Kiều vì muốn có bằng được một đứa con trai liền sinh tù tì ba cô con gái, Kiều Lam chính là đứa con bị ghét bỏ nhất, hằng ngày còn phải hầu hạ đứa em trai để kiếm tiền tiêu vặt. Đâu dừng lại ở đó, gia đình của cô chỉ xem cô như một món hàng, bọn họ buộc cô nghỉ học sớm lấy chồng để được hưởng tiền sính trước, Kiều Lam mồ côi cha mẹ, lúc đó cô luôn mơ rằng một ngày nào đó mình sẽ có gia đình, có cha có mẹ, như vậy hạnh phúc biết bao nhiêu. Bây giờ điều ước thành hiện thực, nhưng Kiều Lam lại cảm thấy, thà đừng có còn hơn. Nam chính Đàm Mặc trong nguyên tác là nam phụ vừa mắc hội chứng Asperger vừa bị tàn tật phải ngồi xe lăn, lại vì bệnh sợ ánh sáng và gió nên vẫn luôn ngồi ở chỗ hẻo lánh nhất trong lớp học. Anh chịu đủ những lời miệt thị nhục nhã, họ nói anh bị thần kinh, đáng sợ, nói anh là tên tàn tật, ngu ngốc không xứng đáng có bạn bè. Bạn bè trong lớp, ai nấy đều xa lánh, cô lập anh. Hết lần này tới lần khác, họ dùng những lời chế giễu độc nhất ở lứa tuổi này để kích thích một thiếu niên vốn đang bên bờ vực sụp vụ tai nạn xe hơi, một đứa trẻ tự kỷ mắc hội chứng Asperger, tận mắc chứng kiến mẹ mình qua đời vì tai nạn giao thông, rồi đôi chân cũng bị liệt sau chính trận tai nạn đó, từ đó về sau đã để lại cho anh những nỗi đau không thể nào bị phai nhòa. Hội chứng Asperger khiến đôi mắt anh như bị giăng kín bởi lớp sương mù khi đối mặt với người khác. Anh không phân biệt rõ ý tốt và ý xấu, vì vậy, bất kể là loại nào đi nữa, anh đều quy tất cả chúng về hướng xấu dù hội chứng Asperger sẽ khiến người ta tự kỷ và mất đi khả năng giao tiếp cơ bản nhưng khả năng ghi nhớ và IQ của Đàm Mặc lại vượt xa người vậy, anh vẫn mặc định bản thân là một tên điên, từ khi sinh ra đã là một sự thừa thãi, là gánh nặng, là đồ bỏ đi thì tuyệt nhiên sẽ không bao giờ được ai chấp nhận. Anh giống như một con robot không có tình cảm hay những cảm xúc thất thường. Từng bị bóng ma quá khứ đeo bám, anh quyết định thu mình lại, quyết định không còn tin vào ý tốt của bất kỳ người nào nữa, kể cả Kiều Lam. Vì ngoại trừ mẹ ra, trên thế giới này không có ai lại đột nhiên muốn đối xử tốt với anh cả. Vậy nên lúc đầu, Kiều Lam rất vất vả trong việc kết bạn và trò chuyện cùng anh. Bởi tâm lý anh không chấp nhận tiếp thu bất kỳ ai, anh kháng cự, cố ý xa cách thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào phòng học, từng chút làm bừng lên góc tường tối tăm kia của anh. Mà cô chính là ánh nắng ấy. Sự nhiệt tình cùng tâm hồn ấm áp của Kiều Lam đã dần nhen lên một sức nóng trong sâu thẳm trái tim nhưng chung quy, giữa họ vẫn còn rất nhiều rào cản không thể vượt qua hay hóa giải ngày một ngày hai được. Đàm Mặc muốn mở lòng, muốn trò chuyện cùng cô nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Còn Kiều Lam, lo sợ sự nhiệt tình của mình sẽ khiến anh phiền hà, khó chịu, cô biết chứng bệnh của anh sẽ bài xích mọi sự tiếp cận từ thế giới bên ngoài, mà cô cũng không muốn làm tổn thương Mặc tự đánh giá cao cảm xúc trong lòng mình, thực ra, mặt hồ yên ả như tâm tình của anh, sớm đã bị Kiều Lam khuấy lên những gợn sóng lăn tăn. Biết được hoàn cảnh của cô khó khăn, anh đến nhà hàng nơi cô làm việc cuối tuần chỉ để gọi thật nhiều món ăn đắt tiền, cho cô nhiều tiền boa. Tuy rằng những hành động giúp đỡ của anh đôi lúc khiến người đọc dở khóc dở cười. “Tại sao cậu lại muốn giúp người bạn này?”“Bởi vì cô ấy thiếu tiền”“Cô ấy thiếu tiền thì có liên quan gì đến thiếu gia đâu”“Tôi không thiếu”-Bởi vì trong cuộc sống Đàm Mặc chưa từng có ánh sáng, cho nên chỉ cần có người đối xử tốt với anh một chút, anh đã vô cùng quý trọng rồi. Không biết tự bao giờ, anh đã biết ghen, biết khó chịu khi Kiều Lam nói chuyện với bạn học nam khác, anh cáu kỉnh bực bội, không kiềm được sự tức giận. Nhưng anh biết, nếu anh bộc lộ quá nhiều cảm xúc như thế, có phải Kiều Lam sẽ ghét anh hay không? Vậy nên mỗi ngày, anh đều thận trọng cố giữ khoảng cách, không muốn Kiều Lam bị kéo vào vũng lầy đen tối này cùng mình. Thế nhưng, cô ấy lại chủ động bước đến, mang theo ánh sáng ấm áp xua đi cái tối tăm lạnh lẽo trong tâm hồn anh, khiến anh không biết làm thế nào với cô nữa.“Nếu cậu thật sự không để ý đến mình nữa, vậy thì thật sự không có ai thèm quan tâm đến mình rồi”Ở thế giới trước kia, sống hơn hai mươi năm, đã từng có lúc, tuyết rơi chưa có ai bảo Kiều Lam mặc ấm, nhắc cô mang dù, càng không nói đến việc cố ý đưa cô về nhà. Mà hiện tại, Đàm Mặc vì cô mà làm nhiều việc như vậy, khiến lòng cô nhói đau. Người khác nghĩ anh kỳ quặc, đáng sợ nhưng họ đều không biết rằng, nội tâm của anh lại đơn thuần hơn bất kỳ người nào. Cô không thể chịu nổi vẻ ảm đạm, u buồn khi bị cả thế giới ruồng bỏ ánh lên trong mắt anh. Cô đau lòng vì từ đầu, sự quan tâm của Kiều Lam đối với Đàm Mặc đều bắt nguồn từ sự yêu thích của cô đối với nhân vật này và sự thương hại với Đàm Mặc, nhưng không biết tự lúc nào, Kiều Lam đã xem việc chăm sóc Đàm Mặc như là trách nhiệm của mình vậy. Bởi vì khi cô giúp đỡ thiếu niên này, anh đã trả lại cho cô quá nhiều người thì luôn luôn có tình anh, Đàm Mặc, cũng chưa hề nhận ra, có một cô gái nhỏ âm thầm lặng lẽ như một mầm chồi non, len lỏi sinh trưởng, thậm chí bám rễ trong trái tim anh mãi nhiều năm sau này. Nhưng tiếc là, anh không thể lý giải được tình cảm mà anh dành cho cô tột cùng là như thế nào. Anh chỉ biết bản thân luôn khao khát nhìn thấy cô, giúp đỡ, bảo vệ cô một cách thầm lặng như vậy. Cũng giống như ngọn nến đang dần tắt đi trong bóng tối từng chút cách anh thật xa. Đàm Mặc không dám xác định, ánh nến kia có thắp sáng trở lại vì anh không. Đối với người bình thường mà nói, đôi khi họ thấy thiếu đi cảm giác an toàn. Còn đối với Đàm Mặc, anh căn bản không có cảm giác an giới của Đàm Mặc chỉ mới le lói một chút ánh sáng nhỏ đã bị người khác che kín không còn một một khe hở. Bọn họ nói anh không có trái tim, nói anh máu lạnh. Ngay giây phút đầu anh tràn ngập những lời nói ác độc sâu trong ký ức đau khổ ập về, tiếng chuông điện thoại của Kiều Lam kịp lúc kéo anh quay về với thực tại. Thế giới của thiếu niên vỏn vẹn hai gam màu đen trắng, giờ đây đã dần xuất hiện những màu sắc rực rỡ vì không biết tương lai Kiều Lam sẽ ở đâu, vậy nên Đàm Mặc cũng không quyết định sớm sau này mình sẽ như thế nào. Anh căn bản không hề do dự một chút nào, cứ thế tự nhiên viết tên một người vào bức tranh tương lai trống không của mình cái tên “Kiều Lam”.Lần đầu tiên Đàm Mặc cảm nhận rõ ràng một điều rằng, đối với Kiều Lam, anh có một cảm giác ỷ lại mãnh liệt, anh muốn đi theo cô. Kiều Lam chính là ánh sáng của anh. Ánh sáng ở đâu thì anh sẽ ở đó. Mà khi ánh sáng biến mất, cuộc sống của anh sẽ lại trở nên tối tăm và khó có thể vượt qua được. Anh chỉ biết mình không thể rời xa ánh sáng, xa rời tia nắng này, như một ngọn cỏ nhỏ nhoi không thể rời xa ánh nắng. Dưới sự kiên trì dạy dỗ của Kiều Lam, anh từ từ hiểu và lý giải được cảm xúc. Đàm Mặc cảm thấy tự ti, khổ sở bởi đôi chân không thể đứng lên, không xứng với cô. Một người như anh với một tình yêu mang đầy tính chiếm hữu, một người thần kinh như anh sao có thể xứng đáng có được tình yêu đây?“Đàm Mặc, cậu thích Kiều Lam phải không?”“Nhưng Đàm Mặc à, sao cậu dám chứ? Mình biết, thích Kiều Lam là một chuyện không thể nào bình thường hơn. Cậu ấy xinh đẹp, tốt bụng, thành tích học tập lại còn rất tốt. Mình không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào của cậu ấy cả, vậy nên thích cậu ấy là một việc rất bình thường, rất nhiều người thích cậu ấy, thật sự chẳng có việc gì cả. Thế nhưng Đàm Mặc à, sao cậu lại dám thích cậu ấy chứ?”Những tự ti, khổ sở được anh che giấu rất kĩ bỗng một ngày có một người không hề thương tiếc dùng cách trực tiếp nhất một đường lôi hết tất cả vết sẹo còn rướm kia lên. “Kiều Lam là giấc mơ mà tôi không dám nghĩ đến”Bản thân anh phải giằng xé trái tim mình, tự nhủ không được tham luyến cô, anh quyết định sẽ rời xa cô, trả lại cho cô một cuộc sống bình thường nhất. Nhưng, anh không làm được, vậy thì anh quyết tâm nhất định phải đứng lên một lần nữa, để đứng bên cạnh cô, bảo vệ cô.“Mình nói nếu như, nếu như đi kiểm tra, bác sĩ nói với mình, cả đời này mình mãi mãi không đứng dậy được nữa…”Cậu sẽ làm thế nào?“Vậy thì mình sẽ chăm sóc cậu cả đời”Bất kể là đời trước hay đời này, đến tận bây giờ Kiều Lam vẫn luôn một mình, không có người thân, không nơi nương tựa. Cô luôn luôn dùng hết sức chạy về phía trước. Cô độc quá lâu, cô vốn không biết cảm giác dựa vào ai đó là như thế nào. Nhưng không biết từ bao giờ, Kiều Lam chậm chạp nhận ra bản thân mình ỷ lại Đàm Mặc bao nhiêu, thích anh bao nhiêu, rốt cuộc sau lưng cô không còn là bóng tối vô hạn nữa mà là lồng ngực ấm áp chở che. Anh đạp bay hết tàn dư của con đường đổ nát từng khiến cô giẫm vào thinh không, sau đó vì cuộc đời cô mà trải sẵn một con đường bằng phẳng, dễ dàng khác. Người ta nói rằng vạn vật đều có khe hở, mà Đàm Mặc là ánh sáng chiếu vào thế giới tăm tối bên trong Kiều Lam.“Mặc Mặc”“Chúng ta ở bên nhau đi”Ở nơi này của em, anh chính là tất cả. Hãy để em là tia nắng duy nhất chiếu sáng toàn bộ không gian tăm tối của anh…“Bọn họ nói anh không có trái tim, anh không biết yêu người khác”“Nhưng anh thật sự rất yêu em”“Anh sẽ rất yêu rất yêu em, không ai có thể yêu em hơn anh”Một Đàm Mặc đầy tự ti, tính cách vặn vẹo lại vì người mình yêu mà quyết tâm gánh chịu những đau đớn để có thể lần nữa đứng dậy, lần nữa đứng bên cạnh cô, yêu cô, bảo vệ cô. Thế giới của Đàm Mặc đã bị Kiều Lam chiếm giữ, tên của cô, giọng nói, dáng vẻ đều chiếm cứ mọi giác quan của anh, mạnh mẽ lôi anh ra khỏi thế giới tăm tối ấy.“Em trưởng thành trong một gia đình hệt như một bãi bùn nát, tối tăm không ánh mặt trời, không có cách nào lùi bước nhưng cũng chẳng thể nhìn thấy phía trước. Anh là ánh sáng, ánh sáng dưa em ra khỏi bóng tối, là sự cứu rỗi của em” “Trong khi mọi người đều ngắm sao, anh có biết em đang làm gì không?” **“…”“Ngắm anh” ***__________________*Tình yêu giống như một phép màu nhiệm, vừa dịu dàng, vừa ấm áp, vừa thiêng liêng. Bất kỳ ai trong chúng ta đều xứng đáng có được tình yêu, bao gồm cả những người khiếm khuyết về mặt thể xác lẫn tinh thần. Bởi vì tình yêu mà, nó có thể vỗ về lên những vết sẹo cằn cỗi, cũng có thể bao dung và sưởi ấm trái tim khô héo. Nam chính Đàm Mặc trong bộ truyện này cũng vậy. Cho dù khát khao được yêu thương của anh luôn đè nén và che giấu dưới vỏ bọc tự ti, thì vẫn có một Kiều Lam nguyện ngược gió, ngược sáng đi về phía anh, mang theo hơi ấm và tình yêu đẹp đẽ hơn bao giờ thể nói, Kiều Lam là một trong những nữ chính là tôi thích nhất, cô mạnh mẽ, thông minh, lạc quan, còn có một sự kiên nhẫn bao dung rất lớn mới có thể từ từ mở cánh cửa trái tim Đàm Mặc. Cả quãng thời thanh xuân ngắn ngủi mà tốt đẹp ấy, cô cùng anh bước qua những ngày tháng ấm áp, tràn đầy tiếng cười. Bọn họ cứ như vậy, từ từ tiến vào sinh mệnh của nhau, nắm tay nhau bước vào ngôi trường Đại học giống như hẹn ước, sau đó cùng bước về phía lễ đường hoa lệ…Đây là bộ truyện đầu tiên tôi đọc của Tiểu Hài Ái Cật Đường. Ban đầu nhìn thấy tên tác giả và truyện khá lạ lẫm, tuy vậy, tác giả lại viết rất chắc tay, những phân đoạn miêu tả nội tâm giằng xé với sự biến đổi cảm xúc của từng nhân vật được khắc họa rõ nét đến nỗi làm người đọc cũng cảm nhận được nỗi đau đớn, mặc cảm ấy. Đặc biệt các phân đoạn đặc tả nội tâm của Đàm Mặc rất sâu sắc. Anh không phải là một nam chính hoàn mỹ mà mang trong mình căn bệnh Asperger cả đời không thể chữa khỏi, cùng với đôi chân bị liệt. Nhưng tình yêu của anh, lại lớn lao, đẹp đẽ nhất, thà tự chịu đựng đau xót một mình còn hơn là để Kiều Lam biết được tình cảm vặn vẹo, bùn lầy của anh. Đặc biệt, điều khiến tôi thích nhất chính là cách triển khai cốt truyện của tác giả, nếu nữ chính xuyên qua thì sẽ trở thành nữ chính xuyên suốt, cốt truyện cũng xoay quanh nữ chính và nam chính mà không đề cập đến nam nữ chính của tiểu thuyết cạnh đó, truyện cũng phản ánh một số vấn đề thực tế nhất trong cuộc sống. Môi trường học đường cũng giống như một xã hội thu nhỏ, có người tốt, cũng có người xấu. Nạn bạo lực học đường chưa bao giờ được giải quyết triệt để, chúng âm thầm hành hạ những nạn nhân thông qua những lời miệt thị, châm chọc, chửi bới…Hơn nữa, chúng ta có thể thấy rằng, cách giáo dục của gia đình chính là một phần định hình nên phẩm chất của một con người. Chỉ có gia đình cực phẩm như Kiều gia mới có thể “đào tạo” ra Kiều Nguyên hống hách, ăn cắp vặt, rồi dẫn đến phải cắt bỏ một quả thận. “Nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu” chính là một làn gió mới mẻ đối với những bạn thích thể loại xuyên sách có nam chính khiếm khuyết, độc chiếm. Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện thật vui vẻ!___“ ” Trích từ truyện** Trích từ bài hát “Cùng anh ngắm sao trời” của Trần Tử LinhGiải thích Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ ASD. Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao nguồn internet.
nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện